XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!


Phan_36 end

Quả nhiên, từ trước đến nay Lệ Minh Thần đối tốt với con gái lần này từ chối không tiếp nhận, bên ngoài vang lên từng tiếng lẹt xẹt, mắt thấy tiểu nha đầu sắp tới đây rồi.

Cơ hồ toàn bộ lửa trong mắt đoàn trưởng Lệ không biết nên về phe nào, mặc quần áo vào sao? Hay là vẫn phòng thủ chiến tuyến?

Lần này đối với Lệ Minh Thần mà nói đúng là vấn đề nan giải.

Có phá rối sẽ có cứu giá, khi Chi Chi chui ra khỏi lều trại, hai tiểu đại nhân ở lều trại bên cạnh cũng chui ra theo, Sean ngăn Chi Chi lại.

"Chú mệt cả ngày rồi, anh mang em trở về ngủ nhé."

Lệ Minh Thần liền thấy kì quái, con gái của mình vì sao phải khuất phục tiểu tử thối kia, anh thực sự không nghĩ ra.

"Ngủ, ngủ....." Ôn Hân cọ cọ ngực anh, nhắm mắt lặt.

Thiếu tá cắn cô một cái, "Có khó khăn càng phải lên."

Đêm nay, cuối cùng Ôn Hân đã biết cái gì là muốn tìm bất mãn, muốn gọi không thể kêu, trên người là người đàn ông dục hỏa đầy mình, dưới thân nằm ở gần sát độ ấm mặt đất, nhưng về điểm này thì thật sự là khó khăn.

Đêm rất dài, đêm thật gian nan.....

Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Sean tỏ vẻ cậu thật sự chưa nghe thấy bất cứ cái gì hết.

Về phần vì sao khi ngủ mà vẫn còn cười, ngày hôm sau nhìn thấy đôi mắt chú hai có chút thâm đen, nguyên nhân thật sự Sean vụng trộm cười sau lưng...... có lẽ nguyên nhân một tháng trước nhờ một câu nào đấy của chú mà ba Tả phải ngủ ở ghế phòng khách một tuần lễ mới giải thích rõ ràng được sự tình.

Đến chính ba của mình còn không thích, cũng không thể để chú hai "tranh giành quyền lợi", đây là tiếng Trung còn chưa hoàn toàn thích ứng được của đại thiếu gia Sean, cũng chính là tổng kết động cơ ngày hôm nay.

Tiểu quỷ đội lốt người lớn, tiểu Sean nổi nóng thật đáng sợ, Lệ Minh Thần suýt nữa bất lực rồi.

Ngoại truyện 2: Thời gian không còn kịp

Tại một thị trấn nhỏ nào đó ở phía Tây nước Mĩ.

Vào một buổi sớm mùa thu.

Một trận gió thổi qua, cành sồi khẽ rung động, vài chiếc lá lặng lẽ rơi xuống.

Chỉ mặc một chiếc áo lót, Hausen quàng khăn lông đang chạy bộ sáng sớm. Lúc chạy qua băng ghế ven đường thì dừng lại.

“Hey, Lin. Again!”

Người được chào ngẩng đầu lên, đáp câu, “Morning!”

“Mỗi ngày, anh, thư từ qua lại, cô ấy. Sao không đi tìm vậy?” Hausen là người Mỹ chính gốc từ nhỏ đã rất tò mò với những người phương Đông thần bí, mà người đàn ông phương Đông mới chuyển đến ngay cạnh nhà dĩ nhiên trở thành nhân vật thần bí mấu chốt của Hausen.

Trong các cuốn sách, từ thức ăn Trung Quốc rất ngon, đến văn hóa Trung Quốc...Không có chỗ nào là không khiến người Mỹ mê muội.

Lúc này, anh ta vừa mới chạy bộ xong cả người từ chân tơ đến kẽ tóc đều cảm thấy tò mò, hình như rất muốn biết nguyên nhân vì sao mỗi ngày Lin đều gửi thư cho “Cô ấy” nhưng laị không đến gặp cô ấy, cho nên cho dù vốn tiếng Trung vẫn vô cùng sứt sẹo, anh ta vẫn không nhịn được lặp đi lặp lại vấn đề chưa từng được trả lời kia.

“Khoảng cách tốt đẹp...” Người đàn ông ngẩng đầu lên, liếc nhìn mấy con chim bồ câu đang cố hêt sức bay thấp xuống kia.

Chim bồ câu ở nước Mĩ cũng giống như vóc người của nước Mĩ vậy, mập mạp nên đến bay cũng khó khăn. Người đàn ông gập laptop lại, thừa dịp Hausen suy nghĩ “Khoảng cách tốt đẹp” có liên quan gì không, anh liền quay đầu đi về nhà.

Ngày 12, tháng 7 năm 2012, chưa đến ba ngày nữa là đúng tròn ba năm Ôn Lĩnh đến Nước Mỹ.

1095 ngày, 26280 giờ, 1576800 phút, 9460800 giây.

Những con số này không chỉ có khoảng cách khắp Đại Tây Dương, mà nó còn là những email lưu đầy trong máy.

Tả Dữu dùng sinh mạng để uy hiếp, cuối cùng ép Nghiêm Mỹ không thể không nhượng bô. Nhưng Nghiêm Mỹ lại đưa ra một ranh giới cuối cùng: Tả Dữu không thể nào lấy một người đàn ông chỉ có thể ngồi nhìn cô. Nếu Ôn Lĩnh muốn ở chung với Tả Dữu, thậm chí là kết hôn, trước hết phải “đi lại” được bình thường đã. Tả Dữu đang chuẩn bị ra viện nghe vậy thì liền bùng nổ, xem dáng điệu kia, nếu không có vệ sĩ đứng canh, nói không chừng lần này Tả Dữu sẽ nhảy thẳng ra khỏi cửa sổ rồi.

Ngay lúc đó Ôn Lĩnh chỉ đi đến bên giường, đè cô xuống, “Bác gái, cháu đồng ý với bác.”

Một câu đồng ý, Ôn Lĩnh liền bị Ngiêm Mỹ đưa thẳng đến nước Mĩ làm “trị liệu hồi phục.”

Nghiêm Mỹ là một người phụ nữ rất thông minh, mặc dù thái độ của Tả Dữu rất kiên quyết, nhưng bà vẫn không thể buông tha khả năng cuối cùng này. Muốn vứt bỏ một thứ rất dễ dàng, nhưng muốn tìm lại về thì không hề dễ dàng như vậy. Chân Ôn Lĩnh tàn phế đã lâu, muốn đứng lên đi lại bình thường lần nữa, không đến mấy năm căn bản không có khả năng thực hiện được.

Thời gian mấy năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Ví dụ như bên cạnh Tả Dữu có thêm một người đàn ông tên là Lam Bân.

Về đến nhà, cả người mềm oặt ngã vào trong ghế salon, trong lòng Ôn Lĩnh đột nhiên có cảm giác trống trãi. Có phải anh và Tả Dữu đã xa nhau quá lâu, lâu đến mức năm ngày trước trong thư Tả Dữu nói Lam Bân đưa cô ra ngoài chơi, trong vòng vài ngày mà một email cũng không có.

Nhắm mắt một lát, Ôn Lĩnh đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo khác.

Cái thị trấn nhỏ này cũng được coi là trung tâm buôn bán, Ôn Lĩnh đi qua mấy cửa hàng, sau khi lên tiếng chào hỏi chủ quá xong, anh đi vào một phòng tập thể hình có tên là Wonder.

Vừa vào cửa thì một cậu thanh niên da đen khoảng mười tám tuổi tên Tom đang dọn dẹp, chuông gió ngoài cửa khẽ rung, cậu ta ngẩng đầu lên thì thấy Ôn Lĩnh, “Chào buổi sáng, ông chủ.” Giống như ngài Hausen, đứa trẻ cô nhi da đen mà Ôn Lĩnh giúp đỡ cũng rất thích văn hóa Trung Quốc, chỉ khác nhau là, một người vĩnh viễn ở giai đoạn chập chững, còn một người khác thì đã sớm có thể vận dụng thuần thục.

“Chào buổi sáng, Ôn Địch đã đến chưa?” Cởi áo khoác ngoài treo lên mắc ngoài cửa, Ôn Lĩnh hỏi cậu về đối tác.

Ôn Địch là người bản địa mà Nghiêm Mỹ sắp xếp cho anh lúc mới bắt đầu đến Mỹ, lần đầu tiên Ôn Lĩnh thấy anh thì thì câu đầu tiên tên tiểu tử da trắng này nói với anh chính là, “Tên của tôi phiên âm sang tiếng Trung là Ôn Địch, tôi là Ôn Địch, anh là Ôn Lĩnh, nếu như theo cách nói của người Trung Quốc các anh thì chính là năm trăm năm trước chúng ta là người một nhà.”

Ôn Địch đã từng sống ở Trung Quốc năm năm, cũng coi là một nửa Trung Quốc, Ôn Lĩnh đến đây ngày thứ hai, Ôn Địch đã giúp anh liên lạc với bệnh viện địa phương.

Việc trị liệu hồi phục khá là đơn điệu, nhưng càng thêm khổ sở. Cho dù Ôn Địch rất nhiệt tình, nhưng đau đớn trên đùi cũng chỉ có thể một mình Ôn Lĩnh chịu đựng.

Hành tung của Ôn Địch có chút thần bí, luôn là anh ta đến thăm anh một lần, sau đó liền biến mất nhiều tuần lễ.

Năm đầu tiên Ôn Lĩnh đến Mĩ, chân đi lại căn bản coi như là không thành vấn đề. Bác sĩ đề nghị anh tham gia một ít hoạt động xã hội, ngày đó vừa lúc Ôn Địch đến thăm nên Ôn Lĩnh nói ý tưởng công việc cho anh ta.

Hai cái đầu Trung – Mĩ liền cùng nhau hoạt động, thế là một phòng tập thể hình cho người tàn tật trị liệu cứ thế mà ra đời. Ôn Địch lo chuyện tài chính, Ôn Lĩnh chịu trách nhiệm lên ý tưởng kinh doanh, lúc học đại học có kinh nghiệm là trợ giảng cho thầy giáo thể dục, nên một phòng tập thể hình buôn bán ổn định phát triển cho đến tận bây giờ.

Ôn Lĩnh đang ở trong phòng làm việc sắp xếp lại đồ, thì Tom gõ cửa: “Ông chủ, ông chủ Ôn Địch đến. Anh ấy bảo tôi gọi anh xuống.”

Ôn Lĩnh cảm thấy rất kì lạ, hôm nay sao lại phô trương như vậy chứ, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đều là tạm biệt, tạm biệt ở trên nhà hay ở dưới cũng đều giống nhau cả thôi.

Ôn Lĩnh đã quyết định về nước, mặc kệ mẹ Tả Dữu có đồng ý hay không. Vừa nghĩ đến cái người tên là Lam Bân kia, anh đã cảm thấy sốt ruột rồi.

Đi xuống nhà, vậy mà Ôn Địch không có ở đó, Ôn Lĩnh nhìn quanh, lại thấy anh ta đứng bên ngoài cửa.

“Thật là, sao không vào đây?” Ôn Lĩnh nói thầm trong lòng một câu, rồi đi ra ngoài.

“Ôn Địch, sao không vào vậy?” Ra cửa, Ôn Lĩnh đứng cách xa Ôn Địch năm bước hỏi.

Ôn Địch nhìn anh, để lộ ra hai hàm răng trắng bóng, “Lin, anh phải mời khách rồi!”

Mời khách? Có ý gì vậy?

Ôn Lĩnh đang không hiểu tên nhóc kia nói gì, vừa định hỏi lại thì đột nhiên đằng sau có một sức mạnh xông thẳng về phía anh.

Vẫn là đôi bàn tay nhỏ bé này, mềm mại dịu dàng.

Vẫn là cái ôm kia, chặt chẽ như trước.

Vẫn là cô gái đó, Tả Dữu của anh, đã đến Mĩ.

“Ôn Lĩnh, anh là tên khốn kiếp, chân khỏi rồi mà không về tìm em, anh thật sự muốn em thành bà thím sao...” Ba năm không gặp, khí thế của tiểu thư Thủy Quả vẫn không giảm chút nào, bỏ qua giọng nói run run, trong thời gian ba năm hầu như không làm cô thay đổi thứ gì.

Ít nhất, cảm giác từ trên cái ôm, tình yêu của cô chỉ có tăng chứ không có giảm.

“Nha đầu, sao em lại đến đây?” Rời khỏi cái ôm vô cùng chặt của cô, Ôn Lĩnh kéo Tả Dữu ra trước mặt mình.

Tóc dài rồi, tết thành đuôi sam, thả dài đằng sau gáy, không còn là nha đầu tiên tóc ngắn ngang tai, mỗi ngày vụt cái đã từ nơi này bay đến nơi kia như trước nữa. Mặc dù có chút không hợp với tính tình, nhưng Ôn Lĩnh vẫn không nhịn được mà trong lòng đột nhiên có cảm giác “nhà có con gái mới lớn”.

“Nếu anh không về nước, em không đến đây, mẹ em thật sự muốn em lấy người khác!” Tả Dữu bĩu môi, oán trách nhìn anh.

Ôn Lĩnh sờ đầu Tả Dữu, anh không muốn nói cho cô biết, anh muốn đến khi mình đạt tới trạng thái tốt nhất, lúc trở về sẽ thuận lợi vui vẻ lấy cô. Anh cũng sẽ không nói cho cô biết, năm ngày không nhận được tin tức từ cô, anh đã chuẩn bị bỏ nơi này, về thẳng nước tìm cô. Anh càng sẽ không nói cho cô biết, cho dù chân của anh không phải rất dễ dàng, nhưng cho dù là Lam Bân hay Hồng Bân nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ quay về giành lại Tả Dữu.

Thời gian ba năm, thời gian không thể quay trở lại ấy khiến tình yêu càng thêm sâu đậm.

Lúc này, Ôn Lĩnh không tìm được cách phát tiết trực tiếp vươn tay ra, ôm cô thặt chặt vào trong ngực, “Anh đã về, anh phải về, không có người khác, hãy lấy anh đi...”

Ôn Lĩnh tính lạnh, hi vọng anh nói mấy câu bá đạo gì đó như “Chỉ có anh mới có thể cho em hạnh phúc, em không thể lấy người khác” thế này anh sẽ không nói. Tả Dữu cũng chưa từng mong anh sẽ nói những lời này.

Cô yêu nhất chính là tính cách lạnh nhạt này của anh, tình cảm như dòng suối, không bao giờ có thể cạn được, Ôn Lĩnh là người khi yêu sẽ ôm cô thật chặt và nói “Gả cho anh”.

Một tháng nữa là Tả Dữu tròn hai mươi tám tuổi cuối cùng cũng nghe được câu nói ấy, mắt không nhịn được mà ươn ướt.

“Nhưng mà, nhưng mà, từ nhỏ em đã hi vọng có thể nhận được lời cầu hôn lãng mạn... Anh không phải định cứ như vậy đấy chứ....” Tâm nguyện được đền bù, Tả Dữu lại bắt đầu giống như một cô nữ sinh.

Kiểu tính tình này đã không còn hợp với một cô gái hai tám tuổi nữa rồi, Tả Dữu cũng sớm nên thành thục, cô chính là người lúc nào cũng có thể nhõng nhẽo với anh như vậy.

Tả Dữu vừa nói xong lại đột nhiên hình như mình đã nói sai điều gì. Đối với Ôn Lĩnh mà nói, hôm nay anh chẳng có cơ hội nào để chuẩn bị cả, mà cầu hôn không phải phần lớn là người đàn ông quỳ một chân dưới đất đeo nhẫn cho cô gái, khác nhau nhiều nhất chính là hoàn cảnh bất đồng với cả mức độ lời nói tình cảm thôi. Mà những thứ này đặt trên người Ôn Lĩnh, có thể hoàn toàn, gần như là không có.

Nhìn Ôn Lĩnh đang suy nghĩ gì, Tả Dữu vẫy vẫy tay, “Không có việc gì, không có việc gì, em chỉ nói vậy thôi, chỉ sợ anh không lấy em, em lại không muốn gả cho người khác, cuối cùng em lại trở thành hàng ế lớn tuổi, làm hại đến xã hội sẽ không tốt.”

Ôn Lĩnh nhìn Tả Dữu nói không có việc gì, cảm giác trong lòng chỉ mình anh biết, anh kéo tay phải Tả Dữu, kéo cô đến trước một băng ghế, ấn cô ngồi xuống.

Làm xong những thứ này, Tả Dữu thấy anh quay người sang chỗ khác, loay hoay lấy gì đó trên cổ.

“Ôn Lĩnh, anh làm gì thế, anh đừng giận, em chỉ nói bừa thôi!” Tả Dữu không nỡ ngồi, chỉ sợ mình lỡ lời khiến Ôn Lĩnh tổn thương, vừa định đứng lên thì Ôn Lĩnh đã xoay người lại.

Anh vịn Tả Dữu ngồi bên mép ghế, từ từ... cong chân...

Trời ạ! Anh thật sự muốn quỳ một chân trên đất, mặc dù chân giả ở Mĩ tốt hơn trong nước rất nhiều, nhưng nghĩ đến việc máu thịt phải nối thêm một vật cứng như vậy, lại còn khom gối, đau đớn khó khăn như thế nào nghĩ cũng có thể biết.

“Ôn Lĩnh, em chỉ nói bừa thôi, thật sự không...” Tả Dữu mau nước mắt thấy Ôn Lĩnh đột nhiên đưa thứ gì đó đến trước mặt thì nước mắt liền chảy không ngừng, “Anh mua từ lúc nào vậy...”

Đó là một chiếc nhẫn kim cương nhỏ, trong mắt người khác thì nó quá nhỏ, nhưng trong mắt Tả Dữu nó còn sáng hơn cả ánh nắng mặt trời.

“Ba năm trước, khi vừa đến Mĩ, anh dùng tiền tiết kiệm trong nhà để mua, không đắt lắm, thậm chí anh còn cảm thấy nó không xứng với em, nhưng lúc đó anh rất muốn, muốn em có thể đeo nó, gả cho anh, nếu được như vậy thì đúng là một chuyện hạnh phúc.”

Ba năm sau, sau bao nhiêu thời gian chờ đợi, Ôn Lĩnh thật sự cảm kích trời xanh có thể cho anh cơ hội này.

“Ai nói là không xứng với em!” Lớp trang điểm trên mặt Tả Dữu đã thành mèo hoa, cô giành lấy chiếc nhẫn, giống như bảo bối đeo vào tay mình. “Đây là thứ xứng nhất, những thứ khác em đều không muốn.”

Ôn Lĩnh cười cười: “Tiểu thư Tả Dữu, vậy em có nguyện ý làm vợ của anh, làm mẹ của Ôn Noãn, là nữ chủ nhân của nhà chúng ta không?”

“Vâng vâng vâng! Em nguyện ý!” Tả Dữu giống như nhân viên bán hàng cuối cùng cũng có thể bán được hết hàng tồn, vui mừng trực tiếp nhào lên người Ôn Lĩnh.

Bổ nhào về phía trước, hỏng rồi.

Tầm mắt mơ hồ khiến Tả Dữu căn bản không phát hiện ra, Ôn Lĩnh duy trì tư thế nửa quỳ nữa đứng không tiêu chuẩn này, sau gáy đã sớm đầy mồ hôi hột rồi.

Tả Dữu lau lau đất trên miệng, mở mắt ra, sợ hãi leo xuống khỏi người Ôn Lĩnh, “Ôn Lĩnh, em xin lỗi, em xin lỗi, nhìn anh khỏe qua khiến em quên mất chuyện chân của anh...”

Ôn Lĩnh bị đẩy nằm ngửa dưới đất, cố ý bỏ qua vết thương trên đùi, cười sờ đầu cô, “Vốn là muốn em quên mà.”

Anh sẽ không nói cho Tả Dữu biết, vì luyện tập tư thế quỳ này mà chỗ gãy chân đã trầy mấy lớp da rồi.

Những thứ cô dâu khác có, anh cũng muốn cho Tả Dữu, mặc dù anh không còn hoàn mỹ.

Ngày 12, tháng 8 năm 2012, hôn lễ của Ôn Lĩnh và Tả Dữu được cử hành ở thành phố C, Trung Quốc.

Ở trên đời này, không có hạnh phúc nào là theo lẽ thường, mặc dù có lúc có thể khó khăn, có thể bị giam cầm, nhưng nó cũng sẽ thoát ra được.

Hạnh phúc ở ngay trước mắt, chúng ta nên học được cách dũng cảm. Dũng cảm giữ chặt lấy nó, khiến nó dù có chắp cánh của khó thoát.

--- ------oOo---- -----


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .